Bộ phim được bắt đầu từ thời hiện tại (năm 1983), thay vì tham dự buổi lễ khai trương cửa hàng thứ 17 của gia đình mình, bà Shin Tanokura (Oshin) lại quyết định thực hiện một chuyến du lịch bằng tàu hỏa mà không cho gia đình mình biết. Mọi người trong gia đình bà rất lo lắng, tìm kiếm bà khắp nơi nhưng vô ích. Chỉ có Kei - Cháu nội của bà Shin chợt nhớ ra câu chuyện về con búp bê Kokeshi mà bà đã từng kể cho anh. Dựa vào những tình tiết của câu chuyện và linh cảm của mình, Kei đã tìm ra bà Shin. Tại nơi bà cháu gặp nhau, hai người đã cùng ôn lại những kỷ niệm trong suốt cuộc đời bà, và cũng là những giai đoạn thăng trầm nhất của đất nước Nhật Bản trong Thế kỷ 20.
Năm 1907, Oshin khi đó mới 7 tuổi đã bị cha mình cho đi ở - giữ trẻ cho một nhà ở khá xa để gia đình bớt khó khăn. Mặc dù bị nhà chủ đánh đập, hành hạ cả về thể chất lẫn tinh thần, nhưng Oshin vẫn ráng sức chịu đựng, tất cả em đều nghĩ về gia đình mình, mong muốn cha mẹ và các em đỡ khổ. Thế nhưng, đến một ngày em bị nhà chủ vu cho là ăn cắp tiền của họ thì Oshin không chịu đựng được nữa, em trốn về với mẹ. Giữa đường, em gặp phải một trận bão tuyết lớn và bị lạnh cóng đến suýt chết. Em được một người đàn ông cứu sống, chính ông cũng là một người đang bị truy đuổi, phải bỏ trốn nên hai người đồng cảnh ngộ đã ở lại cùng nhau chờ cho đến khi tuyết tan.
Đến khi về được nhà thì Oshin, một lần nữa, lại bị cho đi ở, lần này là đến vùng Kaga-ya ở Sayaka cũng với nghề trông trẻ. Ở đây, em kết bạn với người con gái của nhà chủ và sống ở Kaga-ya cho đến khi em 16 tuổi. Thế nhưng, đến khi được trở về nhà, cha của Oshin lại muốn cô ra ngoài đi làm, lần này là làm việc ở một quán Bar. Biết rằng, quán Bar chỉ là vỏ bọc cho một động mại dâm, Oshin đã bỏ lên Tokyo, theo chị gái mình làm nghề làm đầu.
Trong khi ổn định với công việc làm đầu, Oshin gặp và kết hôn với chồng mình sau này. Năm 1923, một trận động đất lớn ở Tokyo đã phá hủy toàn bộ nhà và cửa hàng của hai vợ chồng Oshin. Mặc dù sống sót sau thảm họa nhưng do đã trắng tay nên hai người quay về ở bên nhà chồng. Do cuộc hôn nhân của hai người không được mẹ chồng chấp nhận nên khi về sống với nhà chồng, Oshin phải chịu rất nhiều gian nan, khổ cực. Cô thậm chí đã bị gãy tay và mất đứa con sắp chào đời vì phải làm việc đồng áng nặng nhọc dài ngày. Cuối cùng Oshin quyết định rời bỏ nhà chồng để xây dựng lại cuộc đời mình. Cô mang theo đứa con mới sinh nhưng không để cho chồng biết. Cô nhận ra rằng với cánh tay bị gãy của mình, cô không thể theo nghề làm đầu được nữa. Cô tìm những nghề khác như: chủ một quán ăn nhỏ, làm bánh, hay bán cá,... Sự nghiệp của cô dần trở nên phát đạt, và với sự giúp đỡ của chồng, cô đã gây dựng được một cửa hàng bán hải sản, tuy nhỏ nhưng rất đông khách.
Cuộc đời Oshin tiếp tục trải qua nhiều thăng trầm, một mình gây dựng sự nghiệp, nuôi dạy con cái trưởng thành, làm ăn phát đạt cho đến khi câu chuyện kết thúc vào năm 1983. Câu chuyện này đã lấy không biết bao nhiêu nước mắt của khán giả, đặc biệt là giai đoạn Oshin còn nhỏ.
(Từ 'ô sin' bắt đầu được sử dụng quen thuộc trong đời sống người Việt chính là từ sau khi bộ phim truyền hình Nhật bản cùng tên (Oshin) được phát sóng năm 1994. Bộ phim đã làm xúc động biết bao trái tim người Việt vì đã khắc họa được cuộc sống sinh động và kiên cường của người dân đất nước hoa anh đào trước chiến tranh thế giới, gần gũi và dễ cảm thông với cuộc sống của người Việt.)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét